[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Kỳ thật, Tiểu Phong cũng âm thầm đánh giá nữ nhân ở trước mặt mình, quả thật nhan sắc của Triệu Sắc Sắc cũng không phải dạng tầm thường, mặc dù trên khuôn mặt mỹ lệ đã có điểm qua phấn son, thế nhưng nhan sắc dưới lớp phấn kia chắc chắn cũng vào hàng mỹ nhân xinh đẹp, đường nét vô cùng sắc sảo linh hoạt, vô cùng rực rỡ tựa như một đóa hoa mẫu đơn dưới tán cây rộng lớn, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa mắt. Nhan sắc thế này, động lòng người như thế, vậy mà Lý Thừa Ngân lại nỡ lòng nào lợi dụng người khác, nếu là nàng, có khi sẽ nâng niu như báu vật ở trên lòng bàn tay.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Sắc Sắc, từ ngày cô được gả vào Đông cung đến nay, ta vẫn chưa từng qua đây thăm cô lần nào, hôm nay sẵn dịp ta định qua chỗ Hoàng tổ mẫu thỉnh an, lại nhớ vẫn còn muội muội như cô ở nơi này, thế nên liền bảo Vĩnh Nương chuẩn bị một ít điểm tâm mang qua, dẫu sao từ nay chúng ta cũng là tỷ muội sống cùng dưới một mái ngói, thế nên gần gũi được chút nào hay chút đó, sau này có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Đa tạ Thái tử phi yêu thương, Sắc Sắc cũng muốn đến thăm người, nhưng lại phạm lỗi nên phải ở đây kiểm điểm, mong Thái tử phi không trách phạt Sắc Sắc, Sắc Sắc vốn định đợi đến khi được thả ra mới đi đến thỉnh an Thái tử phi, không ngờ hôm nay Thái tử phi đã đến nơi này trước Sắc Sắc, thật làm Sắc Sắc cảm thấy xấu hổ vì sự bất tiện này.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Sắc Sắc, cô đừng nói vậy, chúng ta bây giờ ngang vai ngang vế, không nên nói những lời sáo rỗng khách sáo như vậy chứ, dù sao bây giờ chúng ta cũng là tỷ muội với nhau rồi, hơn nữa cô cũng không có lỗi gì trong chuyện này cả, không cần phải nói thế đâu.
  • Hai người cứ ta một câu, ngươi một câu, cứ như thế mà nắm tay nhau đứng trước điện lời qua tiếng lại, khung cảnh vô cùng đặc biệt, vô cùng thảo mai, khiến cho Cẩm Nhi và Vĩnh Nương đang đứng gần đó tròn xoe mắt nhìn.
  • Cẩm Nhi
    Cẩm Nhi
    Không phải chứ! Bình thường không phải tiểu thư không ưa gì Thái tử phi hay sao, thế sao hôm nay lại cười cười nói nói giống như những bằng hữu xa lâu năm mới gặp lại, vô cùng thân thiết, thậm chí so với mấy biểu tỷ biểu huynh của nàng còn thân thiết hơn mấy phần. Trước kia không phải ngay cả nhắc đến tên của Thái tử phi thôi đã khiến tiểu thư bực mình khó chịu rồi hay sao? Gặp mặt còn chẳng thèm nhìn lấy một lần, vậy mà hôm nay lại như chưa có chuyện gì mà thân thiết với nhau đến vậy, không phải chứ?
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Thái tử phi không phải nói muốn hôm nay đến đây là để đòi lại công bằng sao? Sao nay lại giống như là đi kết giao bằng hữu vậy? Cả hai đều vô cùng thân thiết, vô cùng… Thật lạ!
  • Chờ đến khi sắc trời đã phủ xuống khuôn mặt Tiểu Phong, Triệu Sắc Sắc mới ý thức được mà kéo nàng vào phòng.
  • Tiểu Phong nheo mắt, thoáng nhìn qua sắp xếp trong phòng một lần nữa, không khỏi cảm thán nàng ta quả thực rất có mắt thẩm mỹ, rất biết cách sắp xếp mọi thứ sao cho thuận mắt người khác, càng nhìn lại càng thấy rất thoải mái. Chỉ có điều… Gian phòng này dường như hơi có ít nắng, thậm chí còn có phần âm u, nàng cười khẩy, đúng thật là… Quả thật nhưng nơi thế này thật khiến người ta nảy sinh ra ý muốn hãm hại người khác. Vẫn nên để ánh sáng trực tiếp chiếu vào sẽ tốt hơn rất nhiều.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Sắc Sắc, cô còn biết cách thêu hai mặt sao?
  • Đôi mắt Tiểu Phong thoáng nhìn qua bàn thêu ở cách đó không xa, cách thêu hai mặt này nàng đã từng được nghe qua trong sách báo, đây vốn là cách thêu tỉ mỉ, tốn nhiều công sức mà chỉ nữ tử của gia đình quyền quý mới có thể học được. Nhưng đây vốn không phải là điều quan trọng, cái chính chính là nàng đang nhắc khéo Triệu Sắc Sắc về đôi long phụng kia, xem ra dã tâm của Triệu Sắc Sắc cũng không phải là nhỏ, nói không chừng đã ngấm ngầm để ý đến ngôi vị Hoàng hậu này từ rất lâu rồi. Hình ảnh, màu sắc uốn lượn của đôi long phụng đó sống động đến lạ kì, nhiêu đó cũng đủ biết nàng ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới có thể thêu được đôi long phụng có hình thù đặc biệt thế này. Tâm tư cũng khéo lắm, vậy mà còn liên tục ca ngợi tình yêu sắc son không cần hậu vị của nàng đối với Lý Thừa Ngân. Xem ra lòng tham của con người vốn là vô đáy, huống hồ chi chẳng ai lại hi vọng người mình yêu thương lại sánh đôi cùng với một nữ nhân khác, để người đó làm hoàng hậu.
  • Thế nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ mới là một Triệu Lương đệ, vẫn còn chưa có được vị trí vững vàng trong Đông cung mà đã không ngại thể hiện ham muốn của bản thân như vậy, nói sao đi nữa thì cũng rất dễ khiến người ta không vừa mắt, chẳng hạn như Tiểu Phong của lúc này.
  • Trong lòng của Triệu Sắc Sắc run rẩy, chột dạ mà tiến lên che lại bàn thêu, giọng điệu cố tỏ ra bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra cả, nàng im lặng nửa ngày, cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó:
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Không ngờ Thái tử phi cũng thích cách thêu này đến vậy, ta cứ tưởng những nữ nhân chốn thảo nguyên như cô không thích mấy chuyện nữ công gia chánh, thêu thùa vặt vãnh này chứ.
  • Đôi mắt Tiểu Phong đen lay láy, nàng nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt mấy cái như muốn trêu đùa Triệu Sắc Sắc. Mà ánh mắt của Triệu Sắc Sắc cũng dán chặt vào khuôn mặt diễm lệ của mỹ nhân vùng Tây Vực, chờ đến khi hàng mi cong vút khẽ chớp chớp mấy cái, tâm tư nàng như muốn vụt bay thẳng ra bên ngoài, trái tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Sao lại thế này? Chẳng lẽ nàng bị cấm túc ở Thanh Loan điện này lâu đến mức bất kì sự vật nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng nàng như vậy hay sao?
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Đúng, nữ nhân Tây Châu bọn ta vốn quen cưỡi ngựa bắn cung, ngày ngày làm bạn với cung tên mũi đao, sau đó đêm đến sẽ cùng nhau ca hát nhảy múa, hưởng thụ cuộc sống của những nữ nhân tự do phóng khoáng, hoàn toàn không để bản thân mình bị bó buộc bởi những thứ nhàm chám, những nguyên tắc vô nghĩa, không giúp ích gì được cho bản thân như thế này cả. Thế nhưng… Thế nhưng khi nãy nhìn thấy đôi long phụng đó của cô, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng thích thú, cô khéo tay thật, đến người không biết gì về thêu thùa may vá, thậm chí còn có phần bài xích như ta lại cảm thấy vô cùng thích thú. Xem ra cô thật sự rất tài giỏi nha, không giống như ta, một chút gì cũng không biết, chỉ biết ngày ngày đi đi lại lại trong Đông cung để giết thời gia. Bỗng dưng ta nghĩ, nếu có thể ngày ngày đến đây bầu bạn với cô, vậy thì sẽ vui vẻ biết mấy. Không biết Triệu Lương đệ có muốn thu nhận một đồ đệ như ta hay không? Ta sẽ theo cô học tập đàng hoàng, tuyệt đối không lười nhác, ta cũng muốn hoàn thiện bản thân, nhập gia thì phải tùy tục mà, ta đã ở Trung Nguyên này lâu như vậy rồi, dĩ nhiên không thể nào vẫn giữ thói quen lúc còn ở Tây Châu như vậy được.
  • Triệu Sắc Sắc không ngờ nàng sẽ nói những lời này, không nhịn được mà tròn xoe mắt nhìn nàng không rời. Không phải chứ? Thật không ngờ người trước mắt nàng lại là Tiểu Phong công chúa thì bay nhảy leo trèo, đây vốn đâu phải là tác phong vốn có của nàng ta? Nàng ta của trước kia ngang tàng, không biết suy nghĩ bao nhiêu thì bây giờ lại dịu dàng đáng yêu bấy nhiêu. Nhưng mà… cái mấu chốt chính là hai người không đến nỗi thân thiết như vậy chứ? Sao bây giờ lại đột nhiên trở thành bàn hữu lâu năm, thân thiết đến nỗi nàng ta cũng cảm thấy ngại ngùng chưa quen. Vốn dĩ nàng ta định thảo mai với Tiểu Phong một chút vì nàng ta dù sao bây giờ cũng có thân phận cao quý, lại ở trên nàng một bậc, thế nên nàng mới phải giả vờ yêu thích, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ thuần phục, tóm lại tất cả những điều này đều là giả vờ, hoàn toàn không có ý yêu thích hay muốn kết thân với nàng ta. Nàng ta vốn vẫn luôn nghĩ chỉ cần ngoài mặt giả vờ như thế để người khác cảm thấy nàng là người rất hiểu chuyện mà tranh thủ giành sự yêu quý của người khác. Nhưng không ngờ… Tiểu Phong này lại ngây thơ đến độ cho rằng nàng thật sự muốn kết thân, muốn ở cùng một chỗ với nàng ta, ngày ngày vợ chính vợ lẽ không phân cao thấp, cũng không tranh giành gì với nhau cả mà chia sớt tình cảm của phu quân. Không! Nàng ta không phải là người hiểu chuyện và bao dung đến độ này.
  • Sắc mặt Triệu Sắc Sắc đột nhiên u ám, rõ ràng là không thích chuyện mà Tiểu Phong vừa nói ra nhưng lại không biết cách nào để từ chối, thế nên nụ cười trên môi nhanh chóng cứng đờ lại một chỗ trên khuôn mặt xinh đẹp, nom vô cùng khó coi, quá mức trái ngược với một Triệu Sắc Sắc ngày ngày cười nói, thế nhưng vẫn là không trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại vẫn cố tình tỏ ra cung kính, tư thái ung dung.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Khụ… Khụ… Thật ra Sắc Sắc cũng không giỏi thêu thùa may vá cho lắm, những thứ này đều là phụ thân muốn ta học qua một chút để sau này sau khi xuất giá còn có thể làm cho phu quân. Nhưng không ngờ, sau này ta lại là Lương đệ của Thái tử, thế nên cũng không cần dùng đến món tài lẻ này làm gì, chẳng qua sáng nay ta cảm thấy có hơi buồn bực một chút, tâm trạng có hơi không thoải mái vì không có việc để làm, thế nên đành lôi ra học lại để giết thời gian… Ta… Ta cảm thấy lâu quá không động đến nó nên tay chân có phần vụng về, vẫn không thích hợp để chỉ sợ e là sẽ làm mất hứng thú của Thái tử phi, khiến người chán nản không có tâm trạng học tập mà thôi, như thế há chẳng phải lại vô tình kéo tâm trạng của Thái tử phi xuống hay sao?
  • Tiểu Phong đã đoán định được nàng ta sẽ nói những lời này, thế nên cười như không cười mà tiến đến nắm lấy tay của Triệu Sắc Sắc, lại thêm một chuyện nữa khiến nàng ta không kịp trở tay, đợi đến khi nàng ta hoàn hồn thì đôi bàn tay trắng nõn đã nằm im trong bàn tay của Tiểu Phong. Chỉ có điều… Không hiểu vì sao nàng ta lại có phần cảm thấy rất thích cảm giác này, rõ ràng lúc này nàng ta nên đẩy tay Tiểu Phong ta, chẳng ai lại thân thiết với tình địch đến vậy, thế nhưng… Vẫn là tay của nàng ta không nghe lời, vẫn tham luyến cảm giác này vô cùng…
14
Chương 31: